Mộc Anh cảm thấy bực mình vì những bằng chứng mà Vinh Hà đưa ra để phản bác nghiên cứu của cô. Anh cho rằng, công việc cô đang làm là một kiểu ảo tưởng liên quan đến thần kinh phân liệt. Cõi âm là một thứ do con người tưởng tượng, nó chưa từng tồn tại.
Vinh Hà đưa ra những dẫn chứng khoa học về sự kích thích của não bộ, về hiệu ứng vô thức, sóng hạ âm, thuyết tự động… để chứng minh rằng những tác động của tự nhiên hay hiện tượng nào đó khiến con người tưởng tượng ra một thế giới tâm linh. Mộc Anh đã mất gần 10 năm để nghiên cứu và hoàn thiện một thiết bị kết nối giữa con người và cõi âm nhưng kết quả vẫn dậm chân tại chỗ.
Đôi lúc cô cảm thấy chán nản, tuyệt vọng, nhưng rồi động lực tìm lại Hàm Đan khiến cô lại tiếp tục…
Cô thu dọn bàn làm việc, tắt các thiết bị điện trong phòng nghiên cứu rồi cầm túi xách đi ra. Phía bên ngoài trời mưa như trút, Vinh Hà vẫn đứng hút thuốc dưới sảnh, thấy Mộc Anh, anh vội dập điếu thuốc tiến lại gần cô: “Mưa chưa thể tạnh được ngay, anh đưa em đi ăn tối rồi về nhà”.
Mộc Anh lạnh lùng phớt lờ sự quan tâm của Vinh Hà. “Em không đói, em có thể tự đi về”. Vinh Hà chạy theo níu cô lại: “Anh xin lỗi đã cố tình phản bác nghiên cứu của em, nhưng anh lo cho em. Cuộc sống của em bây giờ trở nên cô đơn, bó hẹp như thế này là vì sao? chẳng nhẽ em định nướng hết cuộc đời của mình vào việc nghiên cứu một thứ, nếu có thành công thì cũng chẳng để làm gì sao?”.
Cô giằng tay anh ra khỏi tay mình, bực bội: “Ai cũng có những đam mê của riêng mình. Em không cần anh lo cho em”. “Em rốt cuộc có yêu anh chút nào không?”. Vinh Hà giữ chặt lấy vai cô, nhìn vào mắt cô mà hỏi. Mộc Anh cố lảng tránh ánh mắt ấy, lòng cô trùng xuống. Đã bao lâu rồi anh vẫn kiên nhẫn đi bên đời cô, còn cô thì theo đuổi một bóng hình…
“Được rồi, đừng nhắc lại chuyện đó nữa. Chúng ta đi ăn thôi”. Vinh Hà lấy tay ôm đầu cô, che mưa một cách ân cần, mở cửa xe. Mộc Anh chui vào trong, vài giọt nước rơi từ trên tóc xuống khiến cô ẩm ướt. Bên ngoài mưa như bụi trắng bay mờ trên kính, chiếc cần gạt chao qua chao lại như một hành động của người làm động tác thôi miên, khiến cô buồn ngủ và chẳng bao lâu rơi vào trạng thái mơ màng…
Những đoạn hồi tưởng đan xen trong ký ức khiến nước mắt cô cứ chảy dài… Tiếng của Vinh Hà lo lắng bị nhấn chìm ngay tức khắc trong đầu cô: “Mộc Anh, em buồn ngủ à? lại khóc nữa rồi… em ngủ đi vậy, anh đợi…”.
Hình ảnh Hàm Đan như một cuốn phim bị cắt đoạn, tua nhanh trong đầu Mộc Anh. Nụ cười, nước mắt, môi hôn… cứ thế rời xa cô trong từng khoảnh khắc. “Hàm Đan, đừng đi, ở lại với em…”. Cô khẽ rên lên, lồng ngực tưng tức một cơn co thắt. “Hàm Đan… em tới đây, đừng đi…”
Trong lúc Mộc Anh ngủ, Vinh Hà tấp xe vào một tán cây trên đoạn ngõ tối, tắt máy. Anh ngắm nhìn khuôn mặt Mộc Anh mệt mỏi nằm ghẹo đầu trên ghế. Tóc Mộc Anh lúc nào cũng rối bời một cách tự nhiên, nhưng chính sự bơ phờ trên khuôn mặt đẹp một cách tự nhiên ấy khiến anh thấy Mộc Anh lúc nào cũng đẹp. Cái đẹp mong manh của Mộc Anh khiến Vinh Hà cả đời này chỉ muốn ôm chặt cô vào lòng.
Nguồn: mobiradio.vn